Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Trọn Kiếp Yêu


Phan_12

Cô nghe thấy tiếng thét xé ruột xé gan của mình, sau đó là cuộc đối thoại lộn xộn:

“Tôi muốn giành được em.”

“Đừng sợ, tôi sẽ giúp em giữ đứa bé.”

“Tôi không chuẩn bị nhẫn cưới vì dù sao em cũng không cần.”

“Bùi tiểu thư kính nghiệp thật đấy.”

Giấc mơ không xuất hiện con người, chỉ có tiếng nói khô khốc.

Bùi Hoan cảm thấy rất buồn, những lời nói này khiến cô buồn đến mức không thở nổi. Trong lòng đau đớn, cô muốn bật khóc nhưng đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Bùi Hoan mở mắt, ánh nắng trong lòng của ngày mùa đông chiếu vào phòng. Bùi Hoan phát hiện mình đang nằm trên giường, giống như cô thức dậy rửa mặt, thay quần áo là có thể đi làm bình thường.

Bùi Hoan ngồi dậy một lúc, thấy vị trí bên cạnh hơi lõm xuống. Viễn mắt bỗng dưng cay cay, cô giơ tay vuốt nhẹ ga trải giường, để nó bằng phẳng như cũ.

Cô đã không kịp trở thành người tốt vì Tưởng Duy Thành.

Một điều đáng tiếc là, Bùi Hoan không gặp lại Tưởng Duy Thành và bản thân cô năm xưa ở trong giấc mơ.

Nhìn đồng hồ mới phát hiện, bây giờ đã là buổi trưa. Cô lập tức đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Hai mắt sưng húp trông rất khó coi, cô đành đeo kính râm mới xuống dưới nhà.

Hôm nay, tòa nhà phía nam yên tĩnh hơn thường ngày. Không biết có phải Tưởng Duy Thành dặn dò mọi người, ngay cả thím Lâm cũng không lên tiếng. Thấy Bùi Hoan đeo kính râm đi ra ngoài như mọi bữa mà không xách theo hành lý, thím Lâm thở phào nhẹ nhõm.

“Thiếu phu nhân có cần tài xế không?”

“Không cần.” Cô có vẻ vội đi quay phim, người giúp việc đã quen với điều này, Bùi Hoan không bao giờ để thiên hạ thấy xe của Tưởng gia đưa đón cô. Bình thường đều là chị Kính đợi ở ngoài đường, đón cô đi trường quay.

Nhưng hôm nay Bùi Hoan không đi làm. Cô đi bộ một đoạn khá xa, tới bức tường cổ ở phía trước khu số Tám rồi thuận theo lối nhỏ đi ra ngoài đường cái.

Cô không nói với bất cứ ai, cũng không báo cho chị Kính. Cô định một mình đến trại trẻ mồ côi, nghĩ cách đón Sênh Sênh rồi tiến hành thương lượng với Tưởng Duy Thành.

Bùi Hoan không gọi điện về Lan Phường. Cô hiểu tính Hoa Thiệu Đình, anh có vô số cách trực tiếp gọi vào di động của cô, nhưng anh không làm vậy. Bất kể cuộc điện thoại tối qua là muốn nhắc nhở ai, nhưng suy cho cùng một khi còn dùng Bùi Hi để ép cô ly hôn, anh sẽ không để chị gái xảy ra chuyện.

Khu vực này khó bắt taxi, Bùi Hoan rất sốt ruột, bởi đợi mãi chẳng có chiếc taxi không chở khách nào chạy qua.

Tối qua mâu thuẫn với Tưởng Duy Thành, sắc mặt rất tệ nhưng cô chẳng buồn trang điểm. Đứng trên phố một lúc, cô chợt phát hiện xung quanh có nhiều người đang nhìn mình.

Bây giờ Bùi Hoan mới nhớ ra, cô vẫn được coi là người nổi tiếng.

Bùi Hoan kéo cao cổ áo. May mà hôm nay cô đeo cặp kính râm khá lớn. Vào thời khắc này, cô chẳng có tâm trí đối phó với phóng viên chụp trộm.

Từ phía xa có một chiếc taxi đi tới, Bùi Hoan vội giơ tay vẫy, đồng thời bấm số điện thoại của Viện trưởng trại trẻ mồ côi Huệ Sinh.

Xe taxi dừng lại.

Bùi Hoan vừa đợi điện thoại kết nối vừa mở cửa ngồi vào ghế lái phụ: “Anh cứ lái thẳng về phía trước đi đã”.

Ngã tư phía trước vừa vặn bật đèn xanh, xe taxi phóng như bay.

Đầu kia bắt máy, Bùi Hoan lập tức mở miệng: “A lô! Bây giờ tôi qua bên đó, Sênh Sênh hôm nay…”.

Bùi Hoan không thể nói hết câu, bởi di động của cô đã bị người khác giật và ném ra ngoài cửa sổ.

Viện trưởng cảm thấy kỳ lạ, vì đầu kia truyền đến tiếng ồn ào rồi tắt máy.

Bùi Hoan ngồi thẳng người, không quay đầu cũng không lên tiếng, bình tĩnh dõi mắt về phía trước.

Họng súng giá lạnh đột ngột thúc mạnh vào gáy cô: “Bùi tiểu thư, bữa cơm lần trước vẫn chưa ăn xong. Hôm nay, Phúc gia và đạo diễn Trình mời, không biết Bùi tiểu thư có nể mặt?”.

Lúc Trần Phong lao vào phòng Cố Lâm, cô đang trò chuyện với Tùy Viễn.

Hoa tiên sinh đổi sang loại thuốc mới, Tùy Viễn đến để báo cho Cố Lâm biết những điều cần chú ý.

Bác sĩ Tùy căn dặn xong nhưng không ra về ngay, mà đắn đo một lúc để tìm đề tài, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Mùa đông đến rồi, cô … là con gái, cần dưỡng sinh”. Anh luống cuống giải thích, càng nói càng chẳng đâu vào đâu.

Cố Lâm hiếm có dịp nhẫn nại, không vội tiễn khách ra về. Tùy Viễn mở miệng, cô kiên nhẫn lắng nghe.

Bầu không khí đang đầm ấm đột nhiên bị Trần Phong phá hỏng. Anh ta không gõ cửa, cứ thế lao vào. Cố Lâm liền mắng anh ta.

Trần Phong vừa nháy mắt ra hiệu cho Cố Lâm vừa cười với Tùy Viễn: “Bác sĩ Tùy cũng cũng ở đây à?”.

Cố Lâm liền tiễn Tùy Viễn ra ngoài. Lúc quay lại, cô thuận tay khóa trái cửa phòng: “Có phải Bùi Hoan xảy ra chuyện rồi không?”.

“Đại đường chủ phải cho tôi biết ý định của mình trước, tôi mới nói cho cô chuyện này.”

Cố Lâm hiểu ý đối phương, anh ta cần xác định hai người đều ở trên một con thuyền. Cô cười nhạt: “Anh buồn cười thật đấy, anh nói hay không có liên quan gì đến tôi? Tôi là người của Hoa tiên sinh chứ đâu phải là cháu của Hội trưởng quá cố, tôi sẽ không để tiên sinh nghi ngờ”.

Biết rõ Trần Phong có thành ý mới đến tìm mình nhưng Cố Lâm tỏ ra không nhún nhường. Anh ta thích nói thì nói, không thì thôi. Dù sao ở Lan Phường, kẻ sợ chết, sợ bị nghi không kị cũng không phải là cô.

Trần Phong lạnh mặt. Cô gái này còn ít tuổi nhưng miệng lưỡi đáo để. Người bên cạnh lão hồ ly quả thực khó đối phó. Anh ta quyết định không tiếp tục vòng vo: “Bùi Hoan xảy ra chuyện rồi”.

“Anh chắc chắn?” Cố Lâm hỏi.

“Vào hai mươi phút trước.” Trần Phong không vội, thong thả ngồi xuống sofa: “Tôi đã báo cáo với Đại đường chủ theo quy tắc, bây giờ Đại đường chủ đi Hải Đường Các vẫn còn kịp”. Nói xong, anh ta chỉ vào di động ở trên bàn: “Gọi điện thoại càng nhanh hơn”.

Cố Lâm không động đậy, trầm tư cân nhắc, trong lòng cô hỗn loạn chưa từng thấy. Cô chưa bao giờ phải đưa ra một sự lựa chọn khó khăn như vậy.

Trần Phong tiếp tục nhắc nhở cô: “Người xảy ra chuyện ngày hôm nay không phải là Bùi Hoan thì cũng là Đại đường chủ. Con gái chỉ có một cuộc đời, hoặc là đánh cược lão hồ ly có thể quên Bùi Hoan, hoặc là Đại đường chủ dựa vào bản thân khiến người đàn bà đó biến mất một cách triệt để”. Trần phong lấy hạt dẻ ở trên bàn, từ tốn bóc vỏ: “Có xe ô tô đến bắt cô ta đi, chắc là đám lưu manh của Phúc gia. Cô ta từ nhỏ được lão hồ ly cưng chiều. Cô không biết đâu, một khi tính cách bộc phát… chắc chắn sẽ chọc giận Phúc gia.”

Cố Lâm cuộn chặt bàn tay, im lặng hồi lâu. Trần Phong cũng không hối thúc cô, ăn hết hai hạt dẻ rồi đứng dậy: “Thật ra Đại đường chủ chẳng cần làm gì cả, chỉ coi như không nghe thấy. Cho dù sau này lão hồ ly nổi giận, chúng ta có thể tìm kẻ chịu tội thay. Một khi người đàn bà đó không còn nữa, anh ta có thể tức giận được bao lâu? Hơn nữa, anh ta coi trọng Đại đường chủ, sớm muộn cũng giao Lan Phường cho cô. Đến lúc đó…”, Trần Phong quay sang Cố Lâm, ánh mắt đầy hàm ý sâu xa: “Hy vọng Đại đường chủ ghi nhớ, anh em họ Trần chúng tôi không phải muốn cướp gia sản, chỉ là đau lòng không muốn thấy sự nghiệp của ông chủ quá cố nằm trong tay kẻ ốm yếu bệnh tật mà thôi”.

Cố Lâm chau mày nhìn anh ta: “Tôi không bao giờ phản bội tiên sinh. Tiên sinh vĩnh viễn là chủ nhân của tôi.”

“Tất nhiên, là chúng tôi có vấn đề, nhưng tôi chẳng còn cách nào khác. Phát đạn đó mà chuẩn thêm một chút, chắc tôi đã tiêu đời.” Trần Phong cất giọng phẫn nộ: “Sống bao nhiêu năm thấp thỏm không yên, chi bằng giải quyết sớm cho thoải mái”.

“Trần Phong!” thấy anh ta mất bình tĩnh, Cố Lâm buộc phải lên tiếng nhắc nhở.

Trần Phong kéo cổ áo, đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng quyết định rời đi: “Tôi đã báo tin rồi. Về việc nó có quan trọng hay không … Đại đường chủ cứ cân nhắc”.

Sau khi anh ta khuất dạng, trong phòng chỉ còn lại mình Cố Lâm.

Phòng của cô gần Hải Đường Các nhất, mở cửa sổ ở phía tây là có thể nhìn thấy ngọn cây lạnh lẽo trong sân bên đó.

Kể từ hôm Bùi Hoan xuất hiện, Cố Lâm biết sớm muộn gì mình cũng sẽ có ngày hôm nay.

Cô dõi mắt về những cành cây trơ trọi ở phía ngoài kia, có chút thất thần. Cô chợt nhớ ra, hôm mình bị đưa về Lan Phường cũng là vào mùa đông giá lạnh. Cô đứng ở cổng vào Hải Đường Các, ánh mắt lạnh lùng, không hề giống một đứa trẻ.

Cố Lâm bị bán vào băng trộm cướp, chịu đủ sự giày vò cũng phải nghiến răng vượt qua. Cuối cùng, cô tìm cơ hội hại chết mấy tên khốn từng hành hạ mình mà không chớp mắt, vì vậy mới bị đưa về Lan Phường.

Lúc bấy giờ, có người nói với Cố Lâm, lát nữa tiên sinh sẽ gặp cô.

Trong lòng Cố Lâm toàn là gai nhọn, cô không tin vào thứ gọi là “chốn về”. Nhưng khi người đàn ông đó ngồi ở ghế nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, cô đột nhiên cảm nhận thấy sự nóng lạnh thế nhân, liền bật khóc nức nở.

Cô chưa từng có một ngày sống yên ổn, từ nhỏ đã lang thang nơi đầu đường xó chợ. Cô vốn không biết, con người còn có thể chảy nước mắt.

Sau này, một lần Hoa Thiệu Đình nhớ tới chuyện đó, nói đùa với Cố Lâm, anh đâu có phải là quái vật, vậy mà chưa nói câu nào đã khiến cô sợ phát khóc.

Cố Lâm bảo mình đã quên chuyện này, nhưng trên thực tế, cô không nói thật.

Năm đó, Cố Lâm nghĩ mãi cũng không thông một điều, cô đã ép bản thân trở nên đáng sợ, vậy mà tiên sinh dù không mở miệng cũng có thể đánh cô trở về nguyên hình, khiến cô nhận ra mình vẫn còn là một đứa trẻ.

Bây giờ, cô vẫn nghĩ không thông, tại sao trong thế giới bẩn thỉu này, vẫn còn có người khiến cô bất chấp thân mình.

Cuối cùng, Cố Lâm quyết định. Dẫu sao cô cũng có trái tim tàn nhẫn, đây là vốn liếng để cô tiếp tục cuộc sống, nếu không tiêu diệt người khác thì chính cô sẽ bị tổn thương.

Cố Lâm bấm điện thoại, ra lệnh cho Trần Phong: “Bảo người của anh quay về, không cần bám theo Bùi Hoan nữa”.

Lúc Cố Lâm gọi điện, xe ô tô chở Bùi Hoan đã đi khỏi khu vực nội thành. Bùi Hoan đã sớm đoán đám người này sẽ không chịu buông tha cô nhưng không ngờ lại là hôm nay.

Sự việc đã rồi, trong lòng Bùi Hoan trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ. Cô lặng lẽ tìm tư thế ngồi dễ chịu một chút. Cô không mở miệng hỏi, hai người đàn ông cũng chẳng nhiều lời.

Lần này, rõ ràng bọn họ có sự chuẩn bị trước mới ra tay. Hôm đó, Bùi Hoan vừa tát vừa đạp đạo diễn Trình, chắc chắn đối phương vô cùng căm hận, không trả thù cô sẽ không chịu buông tay.

Ô tô chạy thẳng tới phía nam thành phố, cũng là địa bàn của Phúc gia. Thành phố Mộc có lịch sử vài trăm năm. Từ xa xưa, vương hầu luôn tập trung ở phía bắc, nên ngày nay, khu vực phía nam không mấy phát triển. Nhưng điều này lại có lợi cho loại người như Phúc gia. Nơi đó nhà xưởng nhiều, chỉ cần tiến hành một ít việc làm ăn chân chính là bình phong, đằng sau muốn thế nào cũng được.

Xã hội luôn phân chia cao thấp, sang hèn. Bùi Hoan xuất thân từ Kính Lan Hội nên cô chưa từng gặp loại côn đồ hạ lưu như đám người này, cũng như chưa từng tới một nơi lộn xộn đến thế.

Xe ô tô dừng lại ở nhà kho trống không, xung quanh là đống vật liệu phế thải.

Bùi Hoan bị họng súng chỉa vào đầu, thúc cô đi vào nhà kho. Hoàn cảnh bên trong nằm ngoài dự đoán của cô. Nhà kho bật đèn sáng trưng, không gian rộng lớn được cải tạo thành hai tầng trên dưới, giống một ngôi biệt thự đơn giản.

Đạo diễn Trình đang tựa vào cầu thang ở tầng trên hút xì gà. Thấy người của Phúc gia đưa Bùi Hoan đi vào, hắn vừa cười nhăn nhở vừa đi xuống, dò xét Bùi Hoan từ đầu đến chân: “Bùi tiểu thư đúng là tôn quý khó mời”. Nói xong, hắn tiến lại gần, giơ tay bóp cằm Bùi Hoan.

Bùi Hoan ngoảnh mặt sang một bên, cất giọng lạnh lùng: “Mau bỏ tay ra”.

Đạo diễn Trình nhả khói vào mặt cô: “Cô đã ở đây rồi thì đừng bướng bỉnh nữa. gương mặt xinh đẹp thế này, tôi không nỡ động đến. Cô cũng đanh đá thật, được cái Phúc gia thích loại gái hoang dã. Chỉ cần hôm nay cô phục tùng ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi sẽ không làm cô bị thương. Ngày mai thả cô về đóng phim, chúng tôi sẽ không để lại vết tích khiến người khác nhận ra.

Đạo diễn Trình vừa nói vừa sờ soạng từ mặt Bùi Hoan xuống dưới. Cô lập tức hất tay hắn, lùi lại phía sau hai bước. Sau lưng có người thúc mũi súng vào cô.

Đạo diễn Trình nhìn chằm chằm Bùi Hoan, đột nhiên thay đổi thái độ: “Con khốn này trừng mắt với ai hả?”

Nói xong, hắn liền vung tay đánh Bùi Hoan, mạnh đến mức cô ngã xuống đất.

Đám đàn ông ở đằng sau cười ha hả. Đạo diễn Trình hít một hơi thuốc, cúi xuống nhìn Bùi Hoan: “Con đĩ này! Chẳng phải hôm đó mày có bản lĩnh lắm hay sao?”. Hắn cầm điếu xì gà ngồi xổm xuống, siết cổ Bùi Hoan ép cô ngẩng đầu rồi nghiến răng nhắc nhở: “Tôi nói cho cô biết, người ở đây chơi rất ác. Cô mà không chịu phối hợp sau này không thể ra ngoài gặp thiên hạ cũng đừng trách”.

Kể từ lúc bị bắt cóc, Bùi Hoan không nói một lời, cũng không tỏ ra sợ hãi hay xúc động, thậm chí cô còn chẳng nhìn hắn.

Đạo diễn Trình tức đến mức định cầm điếu xì gà gí vào mặt cô, thuộc hạ ở bên cạnh vội nhắc nhở: “Phúc gia vẫn chưa gặp cô ta”.

Đạo diễn Trình đành dừng động tác, nhưng hắn vẫn vung tay tát Bùi Hoan cho hả giận. Khóe miệng Bùi Hoan rỉ máu, cô vừa giơ tay lên lau liền bị đối phương kéo thắt lưng đứng đậy. Mấy người đàn ông nở nụ cười xấu xa, một bàn tay thô lỗ bóp eo cô rồi thò vào trong áo.

Bùi Hoan cảm thấy vị tanh ở miệng. Đám người buồn nôn này khiến dạ dày của cô vô cùng khó chịu. Cô túm lấy cổ tay đang xâm phạm kia vặn ngược, rồi lại đạp ngã đạo diễn Trình như ngày hôm đó.

Đám đàn ông đều ngây ra, nhìn chằm chằm người ở dưới đất quên cả phản ứng.

“Chúng mày còn đứng đó làm gì? Mau lôi lên gác cho tao! Con đĩ này, hôm nay không chơi chết mày, ông không phải họ Trình.”

Bùi Hoan bị bịt mắt, hai tay bị trói chặt. Có người kéo tóc cô, ép cô đi vào một căn phòng. Bên trong hình như có người, khói thuốc lá nồng nặc khiến cô không thở nổi, nhưng cô vẫn cắn răng không lên tiếng.

Đám đàn ông cười khùng khục. Bùi Hoan bị đánh đến mức ù tai, không nghe rõ bọn chúng nói gì. Ở giây tiếp theo, cô bị chúng ném lên giường.

Một kẻ mở miệng bình phẩm cô, càng nói càng bỉ ổi. Nghe qua ngữ khí. Bùi Hoan đoán là ông già tầm năm sáu mươi tuổi, nếu không nhầm thì chính là Phúc gia.

Vào thời khắc này, tay Bùi Hoan vẫn bị trói chặt. Cô bắt đầu khâm phục bản thân có thể giữ bình tĩnh. Cô từ từ thả lỏng ngón tay tìm đến chỗ thắt nút sợi dây thừng. Cô phải cố gắng nhẫn nhịn. Gần hai mươi năm đầu cuộc đời, cô sống không lo nghĩ, không ưu phiền nên bây giờ phải hoàn trả, mỗi bước đi chỉ có thể một mình gánh chịu.

Bùi Hoan biết có lẽ bản thân sẽ chết. Cô nghiến răng ép mình tập trung nghĩ một điều, kiểu gì cô cũng phải thoát khỏi nơi này, không chỉ vì bản thân cô mà còn vì con gái.

Dù cố gắng không nghĩ ngợi lung tung, nhưng cuối cùng trong đầu vẫn xuất hiện hình bóng của Hoa Thiệu Đình. Cô rất nhớ anh. Cô nghĩ, nếu là Hoa tiên sinh thì dù tàn nhẫn và ác độc đến mức nào, anh cũng không nỡ dẫn cô tham dự bữa cơm đó.

Bùi Hoan từng đóng rất nhiều phim, diễn qua vô số kết cục đã định trước, nhưng mỗi lần nhớ tới Hoa Thiệu Đình, cô mới hiểu thế nào là phim ảnh, thế nào là cuộc đời.

Yêu và hận của con người trên thế gian này đâu thể vẹn toàn.

Anh yêu thương chiều chuộng cô đến mức mọi người đều ngưỡng mộ, nhưng cuối cùng cô lại rơi vào tình cảnh bị đám súc sinh giày vò.

Phúc gia nở nụ cười dâm đãng, tựa hồ rất hài lòng về Bùi Hoan: “Con bé này khá hơn con bé lần trước chú dẫn đến đây. Loại này chơi mới thú vị, chỉ hơi gầy một chút… Những ngôi sao nữ vì muốn xinh đẹp trước ống kính mà không cần mạng sống. Con bé Yến Dung gì đó còn hít “bột” để giảm cân”.

Vừa nói, Phúc gia vừa kéo áo Bùi Hoan: “Chú mau đi lấy máy ảnh, chụp vài tấm hình làm kỷ niệm, để sau này cô ta ra ngoài nhớ chú ý miệng lưỡi”.

Bùi Hoan hít một hơi sâu, cố gắng nhẫn nhịn. Cô vẫn động cổ tay, từ từ tháo nút thắt. Hoa Thiệu Đình không cho cô dính đến việc của bang hội nhưng Bùi Hoan từ nhỏ không nghe lời. Anh vì muốn dỗ cô nên dạy cô cách thoát khỏi sợi dây trói. Sau đó, Bùi Hoan học thành thạo, không ngờ cũng có ngày dùng đến.

Khi tay cô thoát khỏi sự trói buộc, Phúc gia đã cởi áo trên người cô. Bùi Hoan tập trung đoán vị trí của ông ta. Sau đó, cô đột nhiên giật miếng vải che mắt rồi dùng sợi dây vòng qua cổ người ở phía đối diện.

Phúc gia có thân hình mập mạp, tóc muối tiêu, gương mặt không mấy già nua. Không ngờ Bùi Hoan bị trói vẫn có thể phản kháng, Phúc gia chẳng kịp đề phòng nên bị cô siết cổ. Ông ta lập tức mở miệng mắng chửi Bùi Hoan.

Người ở trong phòng liền lao đến giữ chặt Bùi Hoan, ép cô buông tay. Bùi Hoan dù gì cũng chỉ là phụ nữ, làm sao có thể địch lại đám đàn ông. Mắt cô đỏ ngầu nhưng vẫn không chịu cúi đầu, ra sức vùng vẫy.

Phúc gia thở hắt ra, bóp cằm Bùi Hoan rồi nhổ nước bọt. Thấy cô trừng mắt với mình, ông ta mất hết kiên nhẫn, quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ: “Cầm dao lại đây. Không cho nó thấy máu, nó không biết sợ là gì”.

Bùi Hoan bị giữ chặt, không thể động đậy. Khi nhát dao đâm xuống, một cơn đau kịch liệt như hôm lâm bồn bao trùm toàn thân cô. Cô dần không nghe thấy âm thanh, ý thức như trôi dạt tận phương nào.

Thể chất của Bùi Hoan vốn không dễ hấp thu dinh dưỡng, từ nhỏ đến lớn đều rất gầy. Hơn nữa, hai mươi tuổi đã sinh con, chịu mọi cực khổ. Lúc lâm bồn, bác sĩ còn nhắc nhở, bởi vì xương chậu nhỏ nên cô không thích hợp sinh thường tự nhiên, tốt nhất là mổ đẻ.

Bùi Hoan sống chết không đồng ý lên bàn mổ, cứ đòi sinh tự nhiên, bời vì cô nghe nói mổ đẻ không tốt cho đứa trẻ. Vì con gái, cô chấp nhận mạo hiểm, chịu đau đớn giày vò suốt đêm. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, cô đành phải mổ, nằm viện mấy tháng trời.

Có lẽ do trẻ tuổi ngông cuồng, cũng có lẽ do người phụ nữ thường thay đổi tâm trạng sau khi làm mẹ, Bùi Hoan luôn canh cánh trong lòng, chỉ muốn chứng minh, cô yêu Hoa Thiệu Đình. Đó là tình yêu dũng cảm, chết không hối tiếc. Dù trời đất không dung tha, ngay cả bản thân anh cũng chẳng thừa nhận, cô đều không hối hận.

Con đường này là do cô chọn nên cô phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình.

Đám súc sinh bắt đầu chụp ảnh, Bùi Hoan đau đến mất đi tri giác.

Đêm mưa bão năm nào, cô cũng như bây giờ, bị ấn trên bàn mổ của khoa phụ sản. Khi tâm trạng con người vượt quá giới hạn, nó sẽ bị ép phải tự bảo vệ. Mọi ý nghĩ trong đầu vỡ vụn, cô có cảm giác sống không bằng chết. Chỉ là lần này, cô không mở miệng, bởi vì la hét hay khóc lóc cũng vô dụng.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cực lớn, tiếp theo là tiếng súng nổ.

Bây giờ là xã hội pháp trị chứ không phải thời xa xưa. Dù ở khu nhà kho của thành nam cũng không ai dám hung hăng giữa ban ngày ban mặt như vậy. Vì vậy khi tiếng súng vang lên, người ở trong phòng đều sững sờ.

Bầu không khí hưng phấn nguội lạnh trong giây lát. Phúc gia ném máy ảnh xuống giường, ra hiệu thuộc hạ cầm súng đi theo ông ta xuống dưới xem xét tình hình. Nhưng ông ta vừa mở cửa, đối phương đã xông vào phòng. Mấy chục người bao vây kín tầng hai, không cần nói cũng biết người của Phúc gia ở tầng dưới đã bị xử lý, thậm chí một câu cũng chẳng kịp thốt ra miệng.

Một cô gái trẻ xuất hiện ở ngoài cửa. Phúc gia còn chưa kịp phản ứng, cô đã khống chế ông ta.

Cô túm đầu ông ta đập mạnh vào bờ tường, tuy đầu óc choáng váng nhưng ông ta vẫn tỉnh táo.

“Các người…”

Cô không lên tiếng, gương mặt lạnh lùng không hề phù hợp với độ tuổi của cô. Từ đầu đến cuối chưa đầy ba phút, người của Phúc gia ở trong phòng đã bị hạ gục hoàn toàn.

Cửa nhà kho lại một lần nữa bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào. Anh bước đi rất vội vàng, tay bịt mũi, như thể không chịu nổi mùi máu tanh nồng nặc khắp không gian.

Máu từ trán chảy xuống mặt Phúc gia, che mất tầm nhìn của ông ta. Ông ta ra sức vùng vẫy: “Các người là ai?”.

Cố Lâm nói với người đàn ông vừa đi lên tầng hai: “Hoa tiên sinh, chúng tôi đã tìm thấy rồi, là căn phòng này”.

Nghe danh xưng đó, đầu Phúc gia nổ tung. Ông ta bám vào tường, định làm điều gì đó nhưng cô gái ở sau lưng lại một lần nữa đập đầu ông ta vào tường. Lần này, ông ta thậm chí không thể kêu thành tiếng.

Hoa Thiệu Đình đảo mắt một vòng, sắc mặt anh ngày càng lạnh lẽo. Tất cả mọi người đều không dám ho he.

Mười mấy phút trước đó, Cố Lâm lao vào Hải Đường Các nói cho anh biết, người của Tưởng Duy Thành không cho thuộc hạ của Trần Phong theo dõi Tam tiểu thư. Cô ta tốn nhiều công sức mới biết hôm nay có kẻ ra tay với Tam tiểu thư. Hoa Thiệu Đình đã tìm ra thành nam trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Anh dừng lại ở cửa, lên tiếng: “Cố Lâm, cô hãy canh chừng ở đây”.

Nói xong, Hoa Thiệu Đình liền đi vào phòng.

Chương 8: Bùi Bùi của anh, sinh mệnh của anh

Hoa Thiệu Đình chưa bao giờ nghĩ, trên đời này tồn tại chuyện gì có thể ngăn được anh. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, anh đột nhiên dừng bước.

Bùi Hoan nằm trên giường, áo bị xé rách tả tơi. Tay phải của cô bị con dao đâm xuyên qua, cắm xuống ván giường. Máu từ cánh tay chảy thành dòng xuống đất.

Đây là Bùi Bùi của anh, sinh mệnh của anh.

Nhát dao như đâm thẳng vào lồng ngực Hoa Thiệu Đình, khiến anh đau đớn khôn cùng. Nhưng hai mươi năm lăn lộn giúp anh trấn tĩnh và lý trí hơn người. Anh thử lay gọi Bùi Hoan nhưng nỗi đau quá lớn khiến cô không hề có phản ứng, đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Hoa Thiệu Đình nhanh chóng kiểm tra thân thể cô. Đám người cặn bã định chụp ảnh khỏa thân để sau này uy hiếp cô. Áo lót của cô bị tháo tung, riêng quần vẫn còn nguyên vẹn. Hoa Thiệu Đình cởi áo khoác cuộn người Bùi Hoan vào trong. Anh đồng thời đá văng chiếc máy ảnh. Ở giây tiếp theo, ngoài hành lang vang lên tiếng động lớn, Cố Lâm đã đập vỡ máy ảnh.

Cùng lúc đó, bác sĩ đi vào phòng. Hoa Thiệu Đình kêu bác sĩ lập tức xử lý vết thương và cầm máu cho Bùi Hoan. Khi con dao được rút ra, cổ họng anh đột nhiên trào dâng ngụm máu tanh nhưng anh nghiến răng nuốt vào bụng.

Tuy nhiên, Hoa Thiệu Đình không thể khống chế ý nghĩ tàn bạo đang dần nảy sinh trong nội tâm.

Anh đã từng nói, anh không phải là thượng đế của ai, anh cũng có lúc không thể khống chế bản thân.

Cố Lâm đứng ở cửa nói nhỏ: “Hoa tiên sinh, những tên súc sinh này xử lý thế nào?”.

Hoa Thiệu Đình quay sang Phúc gia, ánh mắt như muốn xẻ thịt lột da ông ta. Phúc gia đã gần hôn mê. Khi Cố Lâm buông tay, ông ta đổ gục xuống đất. Hoa Thiệu Đình đạp ông ta một phát, làm đối phương kêu thảm thiết.

“Ông ta không có gan, để ông ta chết thì quá dễ dàng cho ông ta.” Hoa Thiệu Đình nói rất nhẹ. Cố Lâm cảm thấy căng thẳng. Cô thử khuyên anh không nên tức giận, bởi vì anh đang bệnh tật đầy người, nhưng Hoa tiên sinh bỏ ngoài tai.

“Mau đi gọi cho Tưởng Duy Thành. Bất kể dùng cách gì, cậu ta cũng phải đến đây trong vòng mười phút. Bằng không …. sẽ gặp trực tiếp ở nhà họ Tưởng.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .